Lời xin lỗi không chỉ là xin lỗi

 

Thói quen đơn giản của người có văn hóa là câu "cảm ơn" và "xin lỗi". Châm nhờ điếu thuốc hay hỏi người đi đường đến phố nào đấy đều bắt đầu bằng câu "xin lỗi" rồi mới nêu ra yêu cầu tưởng là khách sáo hoặc "rách việc",

Thói quen đơn giản của người có văn hóa là câu "cảm ơn" và "xin lỗi". Châm nhờ điếu thuốc hay hỏi người đi đường đến phố nào đấy đều bắt đầu bằng câu "xin lỗi" rồi mới nêu ra yêu cầu tưởng là khách sáo hoặc "rách việc", mất thì giờ nhưng rõ ràng người có yêu cầu đang làm phiền người khác.Vậy xin lỗi là tất nhiên và sau khi yêu cầu được đáp ứng hẳn phải là câu "cảm ơn".

Đấy là chuyện làm phiền song khi mình có lỗi nghiêm trọng thì xin lỗi là tất nhiên hơn song cái sự xin lỗi này hình như quả là quá khó với người mắc lỗi. Đi xe máy quên gạt chân chống và người khác nhắc "chân chống kìa!" thì người quên bao giờ cũng cảm ơn hoặc nở một nụ cười kèm cái gật đầu thay lời cảm ơn! Thế nhưng báo chí phát hiện và nhắc nhiều cơ quan, tổ chức những chuyện bất cập thì dường như ít thấy có lời cảm ơn và xin lỗi. Cách "đối phó" với báo chí phổ biến hiện nay là ... im lặng, coi như không biết. Bị ầm ĩ quá hay tòa soạn trực tiếp đánh công văn, phiếu chuyển đề nghị trả lời theo luật định thì bài "im lặng là vàng" vẫn được vận dụng. Không thể im lặng mãi được thì công văn hồi âm bao giờ cũng thanh minh và kèm theo lời cảm ơn báo đã "đóng góp xây dựng" song tuyệt nhiên, hiếm thấy những lời xin lỗi.

Xin lỗi có khó quá không? Trong cuộc sống và trong công việc, có làm có sai, "nhân vô thập toàn" nên không ai tránh được những sai lầm. Và sai lầm của mình dù do chủ quan hay khách quan thường gây nên những hậu quả làm tổn hại đến người khác dù ít hay nhiều, dưới bất kỳ hình thức nào.Vậy ai có lỗi thì xin lỗi những người bị tổn hại do lỗi mình gây nên cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng không ít người quan niệm xin lỗi là công nhận mình sai. Phải chăng những phòng xa cẩn thận với tính toán về quyền lợi cá nhân lớn hơn lòng tự trọng khiến bây giờ hiếm hoi lời xin lỗi?

Xin lỗi không hẳn chỉ là việc nhận trách nhiệm mà lời xin lỗi suy cho cùng còn là lời hứa khắc phục sửa sai với nhiều người và khẳng định cái sai tương tự không lặp lại. Trước lời xin lỗi, người khác dễ thông cảm và tin yêu hơn là vì vậy. Không ít lời xin lỗi chân thành ngoài việc được dư luận thông cảm còn được người nghe kính nể thái độ cầu thị.

Công bằng mà nói, cuộc sống cũng có những lời xin lỗi nhưng trong đó không hiếm những lời xin lỗi suông. Xin lỗi nhưng không dám nhận trách nhiệm thì chưa phải là lời xin lỗi. Ở Hàn Quốc có ông Yu Myung-hwan làm đến chức Bộ trưởng Ngoại giao, khi bị cáo buộc về việc đã tuyển dụng con gái vào một vị trí được trả lương cao trong Bộ Ngoại giao đã có lời công khai xin lỗi vì làm tổn hại đến Chính phủ và sau lời xin lỗi là xin từ chức. Cũng tại quốc gia này, cựu Tổng thống Roh Moo Hyun đã cúi đầu xin lỗi nhân dân Hàn Quốc vì những nghi ngờ người gia đình ông liên quan đến một vụ tham nhũng lớn. Không hiếm những vị bộ trưởng các nước đứng ra xin lỗi dân vì một vụ đổ tàu, sập cầu và sau đó xin từ chức. Đó là những tấm gương mà tính tự trọng, lòng yêu nước được đặt cao hơn quyền lợi, thanh danh cá nhân để giữ được niềm tin trong dân. Xin lỗi và từ chức không chỉ liên quan tới một cá nhân mà đó còn là tấm gương cho người kế nhiệm có trách nhiệm hơn. Người không biết xin lỗi và nhận trách nhiệm rồi cũng có lúc nghỉ để người khác thay thế công việc nhưng sẽ tạo ra tiền lệ của sự trốn tránh, vô trách nhiệm, kìm hãm sự phát triển của xã hội.

Không ai tránh được lỗi nhưng lời xin lỗi chân thành trong cuộc sống quý biết nhường nào.

 

Nguồn: suckhoedoisong.com

Sưu tầm: Hồng Thắm  - TT. Lữ Gia

zalo

Đặt hàng online

zalo